Dã quì lay lắt bên rào
Vàng dâng nỗi nhớ lối vào nhà con
Gồ ghề, đất đỏ mưa trơn
Thương con, thương cả dấu chân phong trần
Bao xa rồi cũng hóa gần
Tình thương vô tận đâu cần tháng năm
“Thừa Ân” rót tiếng chuông đằm
Đường đời vững bước trăng rằm sáng soi
Phan Phú Sơn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét