VÀI SUY NGHĨ VỀ “HIỆN TƯỢNG” PHÊ BÌNH
VĂN HỌC
Cách nay gần một
năm – tôi có dịp vào Saigon, người bạn văn – là một nhà thơ trẻ, đến thăm, chở
đi uống café ở quán “64, Trần Quốc Thảo” – tình cờ gặp lại người
bạn văn đã xa cách gần 40 năm – là một nhà nghiên cứu – biên khảo cũng đang ngồi
nhâm nhi café ở đó. Trước 75, tôi gặp và quen anh tại tòa soạn tạp chí VĐ – biết
anh không chỉ là nhà nghiên cứu, lý luận, mà còn là nhà phê bình văn học rất sắc
sảo và uy tín!
Sau những lời thăm
hỏi nhau, tôi nói : “Tôi vẫn thường theo dõi anh, thấy anh viết ít hơn,
và sách xuất bản cũng không đều như xưa …”. Anh cười : “Người ta
vẫn thường kêu, nhà nghiên cứu và nhất là nhà lý luận phê bình, thiếu vắng quá
trong sinh hoạt văn học, nhưng - anh thử “nhìn lại” coi – đội ngũ
ấy đã xuất hiện (trên trang báo hay các trang Web. Blogs) đông đảo quá đấy chứ?”.
Người bạn văn (là
nhà thơ trẻ), tiếp lời anh một cách tỉnh bơ: “Thì làm thơ đã in ba bốn tập
không ra trò gì, viết văn đôi ba truyện không xuôi, không có hồn vía gì – chuyễn
qua làm “nhà phê bình” là “ngon”
nhất rồi. Còn gì hơn ?!”
Tôi trở về, sau nầy
- có nhiều dịp “suy nghĩ và kiểm chứng” lại lời của hai người bạn
văn hôm ấy – có đôi điều muốn bày tỏ về “Hiện Tượng Phê
BìnhVăn Học” trong sinh hoạt VHNT của chúng ta hôm nay - như một
“góp ý” nhỏ cho công việc “tưởng dễ mà rất gian nan”
nầy…
1. Đúng là đội ngũ những “nhà phê bình”
đã xuất hiện ngày càng nhiều – không thiếu! Từ “tay ngang” (là
nhà thơ, nhà văn …không “trụ” được ở lãnh vực sáng tác như người
bạn trẻ đã nói), đến các “nhà khoa bảng” là Giáo sư, Phó
giáo sư – Tiến sĩ, Thạc sĩ (…) chuyên nghiệp cũng đã “năng nổ” hoạt
động bằng các bài viết (cả sách xuất bản) tràn ngập trên mạng và sạp sách báo
thật. Nhưng tại sao trong các cuộc hội thảo, người ta vẫn “kêu” là đội ngũ làm
công tác lý luận phê bình quá mỏng? (Thậm chí trong một thời gian dài “vắng
bóng” ?).
Nghĩ về các bài viết
của các “nhà phê bình” (xuất thân từ làng thơ, văn…) – như nhà
thơ trẻ nhận định – quả thật là họ đã “múa bút” vô tội vạ! Phóng
bút – thao thao, không cần những lời “nhận định – phê bình” của
mình có suôn sẻ không? Có chính xác, có “ăn khớp” gì đến tác phẩm không?
Rồi sẽ có ảnh hưởng như thế nào đến người đọc (nhất là cho tác giả “bị”
đem ra “mổ xẻ” - dù là chỉ để “khen”) hay không?.
Tóm lại, là họ “vô tư” viết – và rồi “vô tư” thảy
lên các trang mạng (hay mặt báo) – mặc kệ! (Đâu có ai phản bác gì? > Mà ai “dại
gì” phản bác?).
Bài viết đã không
có phát hiện gì mới lạ trong tác phẩm, không có “nhận định” gì
chân thật chính xác đã đành – mà đôi khi còn làm “méo mó” nội
dung tác phẩm nữa! Thậm chí. ngay câc thể loại văn học chưa phân biệt nổi (kể cả
các “nhà lý luận – phê bình” có học hàm học vị lớn) – mà làm công
việc lý luận, phê bình thì làm sao đây?
2. Hằng năm – các trường đại học vẫn cứ “sản xuất”
đều đều các Cử nhân, Thạc sĩ, Tiến sĩ đủ các ngânh học (…), rồi sau đó vài năm,
phong chức danh Phó Gs, Gs vvv để đáp ứng yêu cầu của cấp đại học (và mặt bằng
trong khu vực) – mà thực chất, có rất ít vị đảm trách được tốt vai trò của mình
trong ngành.
Nói riêng trong
lành vực văn học – để trở thành “nhà phê bình” lại càng khó khăn
và nhiêu khê hơn nhiều! Ngoài học vị là phần kiến thức căn bản tối thiểu, còn
đòi hỏi ở nhà phê bình một quá trình trải nghiệm dài lâu, một khối óc sáng tạo
nhạy cảm, tinh tế, và một tâm hồn rộng mở biết lắng nghe từ nhiều phía. Người
ta vẫn thường lầm tưởng (và ngộ nhận, lẫn lộn) rằng các loại bằng cấp ấy là mặc
nhiên “trở thành” nhà phê bình văn học chính thống! Có quyền tối
thượng trong việc “khen – chê” các tác phẩm văn học đã (và đang)
được giới thiệu … (mà không biết rằng, các danh vị ấy, chỉ có thể được công nhận
đứng trên bục giảng ở VN mà thôi!). Từ bục giảng đường (theo giáo trình quy định)
đến đời sống và sự sáng tạo nghệ thuật (không theo khuôn mẫu nào ngoài sự tự do
sáng tạo hướng đến chân giá trị ngày một thay đổi và phức tạp), cách nhau rất
xa! Tuy vậy, bài viết “phê bình” nào được dán cái mát Gs, Phó Gs,
Tiến sĩ, Cử nhân …) là “đương nhiên” được choàng lên tấm áo … “giá
trị nghệ thuật” bất khả xâm phạm (!)
Theo thiển ý, như vậy
- nhà phê bình không thể hiểu đơn giản chỉ có học vị - nhưng còn cần phải có những
điều kiện (hay khả năng) khắt khe mà một trong những “điều kiện ắt có”
là tấm lòng nhiệt thành quan tâm đến sự hưng phế của nền văn học, với một tâm hồn
rộng mở, trong sáng, vô tư.
Thứ đến, họ phải “chịu
khó” tìm đến với tác phẩm, chịu khó dọc và lắng nghe, chịu khó khai mở
những điều tốt đẹp ần khuất trong tác phẩm (cũng như công bình với những điều
chưa tốt còn phơi bầy) để làm người bạn đồng hành đáng tin cậy của tác giả, của
người đọc … Hơn thế nũa, nhà phê bình cần có một tinh thần trách nhiệm cao với
công việc “thẩm định giá trị nghệ thuật và hướng dẫn dư luận” của
mình: Họ luôn luôn phải là người bạn tốt, chí tình của tác giả, cũng như của
người đọc … Họ phải có đức tính “tàm sỉ” luôn theo họ đến suốt cuộc
đời cầm bút (…). Nếu không được vậy – họ chính là những người “đội lớp”
phê bình (hay ngụy phê bình) sẽ tạo ra sự trì trệ u ám cho sự phát triển
văn học - nếu không muốn nói là “làm hỏng” nền văn học mà tất cả
đã và đang gắng sức bồi đắp qua nhiều thế hệ…
Nhìn lại phạm vi
phê bình trong sinh hoạt VHNT hiện thời – “lượng” thì
có thừa, mà “chất” thì thiếu vắng lắm vậy!
Xem ra là “chuyện
nhỏ” mà không nhỏ chút nào!
Quê nhà,
tháng 5 năm 2013
MANG VIÊN
LONG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét